Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì? - Chương 301: Dạy diễn xuất trong đoàn làm phim! (2)
- Home
- Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
- Chương 301: Dạy diễn xuất trong đoàn làm phim! (2)
“Không tệ không tệ, chính là cảm giác này!”
Đạo diện nhịn không được mà nhìn về phía Giang Chu: “Anh bạn nhỏ, rất nhạy bén đấy, có hứng thú vào đoàn làm phim không?”
Giang Chu mỉm cười: “Không được, tôi không có thiên phú này.”
Đạo diễn cảm thấy hơi tiếc nuối: “Tôi còn định cho cậu diễn vai quần chúng có lời thoại nữa đấy.”
“Vai quần chúng thì quên đi, tôi quá đẹp trai, khí chất không phù hợp với mấy vai đó.”
“Anh bạn nhỏ hài hước thật đấy.”
Hả??
Mặt Giang Chu nhất thời đầy dấu chấm hỏi.
Mấy câu trước của tôi mới cmn là nói đùa.
Nhưng câu nói mình đẹp trai là đến từ đáy lòng, hiểu không?
Người đạo diễn này thật cmn không có ánh mắt.
Ngay sau đó, cảnh thứ hai cũng đã bắt đầu.
Ông chủ khách sạn đưa bệnh nhân Lão Lữ vào trong tiệm thuốc.
Quay phim chính là như vậy, nó không dựa theo trình tự khi chúng ta xem, bởi vì bọn họ muốn tiết kiệm nhân lực vật lực, cho nên sẽ quay chụp hết những cảnh quay tại một địa điểm trước.
Lúc này, diễn viên đóng vai Lão Lữ đã đi vào trong tiệm, nói ra ý muốn cầu thuốc của mình, rồi cầu sự trợ giúp của Dược Thần.
Bởi vì Giang Chu có ký ức của kiếp trước, cho nên hắn đã đặc biệt dặn dò Doãn Thư Nhã khi chọn diễn viên, bảo nàng phải chọn một người cao ráo và đẹp trai.
Bởi vì. . .diễn viên cao ráo và đẹp trai sẽ rất hấp dẫn ánh mắt, cho nên khi diễn viên này diễn một người bệnh suy yếu, sẽ khiến cho khán giả cảm thấy đau lòng.
“Không được, làm thế nào cũng không cảm thấy giống một người bệnh cả.”
“Đúng thế, cao ráo đẹp trai, khí chất còn hơn cả nhân vật chính, nào có bệnh nhân như vậy chứ?”
Đạo diễn vẫn không cảm thấy hài lòng với cảnh quay này như cũ.
Dáng người quá đẹp, quá đẹp trai, làm sao lại giống bệnh nhân được? Phía đầu tư chọn diễn viên thật sự là không khách quan chút nào.
Giang Chu đứng ở phía sau yên lặng một lát, nhịn không được mà mở miệng: “Bảo anh ta khom lưng xuống, tạo thành cảm giác như gù, cố gắng tạo cảm giác như bả vai sắp sụp xuống, toàn bộ bộ phim đều phải làm như vậy.”
Đạo diễn quay đầu lại nhìn Giang Chu một cái: “Cậu chắc chứ?”
“Thử một lần xem.”
Đạo diễn lại cầm loa lên: “Lão Đồ, cố gắng biểu diễn ra lưng gù, bả vai sụp xuống.”
Lão Đồ đẹp trai gật đầu, lại quay lại chỗ đứng của mình lần nữa.
Quay chụp lần tiếp theo bắt đầu.
Bệnh nhân Lão Lữ sụp bả vai, còng lưng đi theo ông chủ khách sạn vào tiệm thuốc.
Diễn viên này khá cao gầy, lại vì còng lưng và sụp bả vai, nên liền tạo cho người ta một loại cảm giá suy yếu, không thể chống đỡ cơ thể mình thẳng lên.
Bên trong vẻ bệnh trạng còn mang theo vẻ miễn cưỡng, trong vẻ miễn cưỡng lại mang theo một tia gắng gượng chống đỡ.
“Cắt!”
Kết thúc cảnh quay này, toàn trường lập tức vỗ tay vang dội.
Ngay sau đó là cảnh quay thứ ba, thứ tư.
Giang Chu cũng buông tay buông chân, trực tiếp đi vào trong lều, hắn cầm cái loa của đạo diễn lên, ngón tay sờ soạng một chút.
“Cổ áo của gái nhảy quá cao, đổi cái thấp hơn đi.”
“Ngoài ra, kiểu tóc của mục sư không thích hợp, phải hói một chút nữa!”
“Thợ trang điểm đâu? Mau trang điểm lại cho Lão Lữ, sắc mặt không đủ tái rồi!”
“Còn buôn thuốc lậu, đứng có làm vẻ mặt ai cũng thiếu tiền anh nữa, anh hận không thể để người khác biết mình là phần tử xấu xa à?”
“CÒn cả Dược Thần, sau khi kiếm được tiền thì anh phải có một loại cảm giác bành trướng, phải diễn ra cảm giác bành trướng đó.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn.
Trang điểm thì trang điểm, thay quần áo thì thay quần áo.
Đạo diễn ngồi trong lều, lại cảm thấy mình như là một tên vô dụng.
Ông ta là chuyên nghiệp, hơn nữa đã quay phim vài chục năm rồi.
Nên đương nhiên ông ta cũng có thể phát hiện ra điểm không thích hợp, đồng thời cũng có thể tìm được biện pháp giải quyết, nhưng ông ta lại không thể nghĩ ra nhanh được như Giang Chu.
Vì sao?
Bởi vì Giang Chu đã xem bộ phim này từ kiếp trước rồi.
Đối với Giang Chu mà nói, chỉ cần rập khuôn như bộ phim kiếp trước là được.
Rất nhanh, tiến trình quay chụp đã được hơn phân nửa.
Tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đều bắt đầu nghỉ ngơi.
Mà Giang Chu thì ngồi trên ghế nhỏ, đối mặt với một đám diễn viên.
Hắn vừa nhìn kịch bản vừa giảng giải cho các diễn viên.
Chỗ nào cần phải diễn thế nào, nơi nào cần phải có tình cảm. . .bla bla.
“Tôi hiểu rồi!”
“Tôi cũng hiểu rồi, hiểu ý nghĩa của nhân vật này rồi.”
Trong khi Giang Chu đang giảng giải cho các diễn viên.
Cùng lúc đó, không biết Doãn Thư Nhã đã xuất hiện từ bao giờ.
Nàng đứng dựa vào chiếc xe bảo mẫu của diễn viên ở cách đó không xa, trong tay còn cầm một ly nước, thỉnh thoảng lại uống một ngụm.
Lúc này, nàng nhẹ nhàng nhìn Giang Chu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nàng cảm thấy Giang Chu rất thú vị.
Làm kinh doanh lại đơn giản như ăn cơm uống nước.
Chỉ dùng nửa năm để trang web kia phổ cập toàn bộ thành phố Thượng Kinh.
Hiện giờ lại ngông nghênh ngồi ở đây để hướng dẫn cho đám diễn viên chuyên nghiệp cách diễn xuất.
Quan trọng nhất là, những diễn viên kia lại thật sự cảm thấy được khai sáng.
Ngay cả đạo diễn ngồi phía sau cũng có vẻ như muốn chép vào sổ tay vậy.
Comments for chapter "Chương 301: Dạy diễn xuất trong đoàn làm phim! (2)"
MANGA DISCUSSION
Admin truyenmienphi.vn thân ái gửi lời chào và lời cám ơn các bạn đã đến với trang !