Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì? - Chương 303: Ngự tỷ cao lạnh năn nỉ mình dẫn nàng đi chơi? (2)
- Home
- Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
- Chương 303: Ngự tỷ cao lạnh năn nỉ mình dẫn nàng đi chơi? (2)
Giang Chu lập tức phủ nhận: “Tôi chỉ là cảm thấy cô quá phiền, cho nên mới tìm việc cho cô làm thôi.”
“Cậu. . .”
“Đừng giận đừng giận, cô không cảm thấy khoảng thời gian này rất phong phú à?”
Doãn Thư Nhã suy nghĩ một chút: “Điều này cũng đúng, nhưng khi nào cậu mới thực hiện chuyện đã đáp ứng tôi?”
Giang Chu hơi sững sờ: “Tôi đáp ứng cô chuyện gì?”
“Cậu nói là, đến Bắc Hải xong sẽ dẫn tôi đi chơi!”
“Cô nghiêm túc ??!!”
Doãn Thư Nhã nhìn Giang Chu: “Làm sao? Cậu đổi ý?”
Giang Chu duỗi eo: “Tôi còn phải dẫn một cô bé đi chơi, không có nhiều tinh lực như vậy.”
“Dẫn một người cũng là dẫn, dẫn hai người cũng là dẫn mà!”
“Cô là một ngự tỷ cao lạnh, là đại tiểu thư có tiếng ở Thượng Kinh, mở miệng ngậm miệng là đòi tôi dẫn đi chơi, cô cảm thấy có thích hợp không?”
Doãn Thư Nhã không khỏi thở dài: “Trong đoàn làm phim không có gì cả, rất nhàm chán.”
Giang Chu nhìn một chút, nhịn không được mà gật đầu: “Quả thật là hơi buồn chán.”
“Đúng không? Vậy cậu mau dẫn tôi đi đi.”
“Đi, tôi mang cô ra ngoài chơi một lúc, buổi tối cô tự bắt xe về.”
Doãn Thư Nhã nhỏ giọng nói: “Không phải cậu muốn trở về, thỏa luận kịch bản suốt đêm với nữ diễn viên sao?”
Động tác của Giang Chu hơi cứng lại: “Nhưng mà trong đoàn làm phim có rất ít nữ diễn viên trẻ tuổi.”
“Không sao, vẫn còn nam diễn viên cơ mà?”
“Đậu xanh, mục đích của tôi không phải kịch bản, cô hiểu chứ?!”
“Vậy còn có thể làm gì khác à?”
“Được rồi, chuyện của người lớn, cô là thiếu nữ 30 tuổi ngốc nghếch thì đừng hỏi làm gì.”
Giang Chu nói xong, liền mở cửa leo lên xe.
Doãn Thư Nhã thì đi một vòng quanh xe, rồi ngồi lên ghế lái phụ.
“Đi thôi, mà chúng ta đi đâu?”
“Đi sân bay đón người trước, sau đó lại đến Minh Tiềm Sơn Trang, tôi sẽ giới thiệu cho cô một thiếu nữ ru rú trong nhà khác.” Giang Chu vừa nói chuyện, vừa đạp chân ga.
Tối hôm nay lại phải dẫn hai phú bà và một loli đi chơi.
Mình thật sự càng ngày càng phách lối mà.
Nếu như ba con hàng cùng phòng mà biết chuyện này, có lẽ sẽ quỳ gối gọi tổ sư gia mất.
Cùng lúc đó, Tô Nam hào hứng kéo hành lý đi ra khỏi sân bay.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Bắc hải, trên mặt viết đầy vui mừng khi được đi du lịch bằng tiền của công ty.
Nhưng nàng không biết, thứ chờ đợi nàng sẽ là sai bảo và nghiền ép cực kỳ tàn ác của Giang Chu.
“Đã đến giờ rồi, sao vẫn chưa đến đón mình nhỉ?”
“Quên đi, nhìn mặt mũi của du lịch bằng tiền của công ty, liền tha thứ cho tên này!”
Mười phút sau.
Chiếc Maybach màu đen lái vào đường chính của sân bay.
Lúc này, Tô Nam đang ngồi trên hành lý của mình, trên mặt nàng viết đầy buồn chán.
Giang Chu dừng xe ở ven đường, liền bấm còi.
Bíp bíp!
Sau đó, hắn mở cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay với Tô Nam.
“Tô Nam, ở bên này!”
“Ồ, qua đây.”
Tô Nam đẩy hành lý đi qua, nhét rương vào cốp xe.
Sau khi cất hành lý xong, chiếc xe khởi động, lái trở về theo đường cũ.
Sau đó, Tô Nam liền chú ý đến Doãn Thư Nhã ngồi ở vị trái lái phụ.
Ban đầu thì nàng chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt, sau đó liền nhịn không được mà trợn tròn mắt lên.
“A, là chị gái đã đầu tư cho chúng ta này!”
Doãn Thư Nhã mỉm cười: “Tô Nam đúng không, chào em!”
Tô Nam liếc nhìn Giang Chu: “Quả nhiên là anh đã sắp xếp hêt mọi chuyện, sao anh không nói cho tôi biết trước, hại tôi khẩn trương trong đại hội đó.”
“Ngày đó là bất đắc dĩ, cho nên mới phải nhờ cô ấy giúp một chuyện, nhưng công lao vẫn là của cô.”
“Chẳng trách tôi nói khản cả tiếng vẫn không có ai đầu tư, vừa mới kêu tên của anh thì lại có người đầu tư luôn.”
Giang Chu nhìn thoáng qua Doãn Thư Nhã: “Tôi cũng không biết có vị thiếu nữ lại có thể ngủ được ở bất cứ đâu mà.”
Khuôn mặt của Doãn Thư Nhã đỏ lên: “Rõ ràng là do đại hội đầu tư đó quá nhàm chán, tôi nghe cũng không nghe nổi.”
“Cả ngày đã ngủ ở nhà rồi, ra ngoài cũng có thể ngủ được.”
“Ý nghĩa của cuộc sống là làm chuyện mình thích, đối với tôi thì ngủ là một chuyện rất vui sướng.”
“Tôi có một người bạn học tên là Đinh Duyệt, cô ấy cũng nói như vậy.”
Hai mắt Doãn Thư Nhã sáng trưng: “Thật không? Không ngờ có người trẻ tuổi như vậy mà đã lĩnh ngộ được ý nghĩa của cuộc sống rồi.”
Giang Chu cười nhạt: “Cô ấy nói như vậy, là bởi vì không tìm thấy bạn trai.”
“Cậu đang châm chọc tôi à?”
“Cô nói xem?”
Lúc này, Tô Nam ngồi đằng sau đang nhìn hai người họ với ánh mắt nghi ngờ.
Doãn tiểu thư là người đầu tư nhỉ?
Vì sao Giang Chu lại không khách khí với ngươi ta như vậy chứ.
Không thích hợp, chắc chắn có gì đó không thích hợp.
Các mối quan hệ của cặn bã nam, quả nhiên là là không đơn giản như mình nghĩ.
“Ông chủ, chúng ta đi đâu chơi đây?”
“Chưa vội, chuyện chơi có thể thương lượng sau.”
Tô Nam ồ một tiếng: “Chơi không vui tôi sẽ từ chức.”
Giang Chu hơi quay đầu nhìn thoáng qua Tô Nam: “Yên tâm, lần này sẽ cho cô chơi đến tình trạng kiệt sức luôn.”
“Cái gì?”
“Ah. . . Tôi nói là chơi vui đến quên cả trời đất luôn.”
“Cái này còn tạm được.”
Comments for chapter "Chương 303: Ngự tỷ cao lạnh năn nỉ mình dẫn nàng đi chơi? (2)"
MANGA DISCUSSION
Admin truyenmienphi.vn thân ái gửi lời chào và lời cám ơn các bạn đã đến với trang !