Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì? - Chương 304: Ông chú xấu xa, muốn tôi mệt đến gãy tay à?
- Home
- Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
- Chương 304: Ông chú xấu xa, muốn tôi mệt đến gãy tay à?
Giang Chu gật đầu, ném bản kế hoạch về phía sau: “Dù sao trên xe cũng không có việc gì, có tìm hiểu thứ này một chút trước đi.”
Tô Nam nhặt lên xem: “Bản kế hoạch mở rộng toàn quốc, phần thành phố Bắc Hải?”
“Ừm, đây chính là bản kế hoạch mở rộng ở Bắc Hải.”
“Anh. . .” Trong lòng Tô Nam hơi lo lắng một chút: “Anh gọi tôi đến làm việc? Không được, tôi muốn xuống xe.”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Tôi chỉ bảo cô tìm hiểu một chút thôi mà, cô lo lắng cái gì?”
“Tôi biết ngay anh không có lòng tốt gọi tôi đi du lịch mà!”
“Tôi cam đoan sẽ cho cô chơi một tiếng mỗi ngày.”
Tô Nam cắn răng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy nhanh quá, không biết nhảy xuống xe có ngã gãy tay hay không đây?
Nhưng coi như không nhảy xuống xe, thì cũng sẽ bị ông chủ chó má này làm cho mệt đến gãy tay mà!
Cùng lúc đó, điện thoại của Giang Chu bỗng nhiên rung lên.
Đại tiểu thư ngồi ở nhà đã đứng ngồi không yên, suy nghĩ một chút liền quyết định nhắn tin hỏi.
“Giang Chu, đã qua trưa rồi, bạn sắp đến chưa?”
“Mình không chơi xe bay QQ, mình có thể thề nha.”
Một lát sau, Maybach đã rời khỏi khu trung tâm, kiến trúc chung quanh trở nên thưa thớt, thảm thực vật lại bắt đầu nhiều hơn.
Nhưng bời vì bây giờ là mùa đông, cho nên cũng không tươi tốt lắm, mà lại cho người ta một loại cảm giác tiêu điều.
Rất nhanh chiếc xe đã đến nơi, Giang Chu dừng xe, trước mặt đã là cổng Minh Tiềm Sơn Trang.
Cảnh cổng sắt màu đen nằm giữa những bụi cây xanh biếc.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất anime.
Tô Nam nhìn thấy cảnh này, nhịn không được mà quay đầu liếc mắt nhìn Giang Chu.
Ừm, cũng không tệ nha.
Nàng cũng biết ông chủ mình nói năng chua ngoa, nhưng tấm lòng lại như đậu hũ.
Giờ đã sắp sang năm mới rồi, làm sao còn gọi mình đến làm việc được chứ?
Vừa nhìn đã biết đây là đi chơi rồi.
Một công viên nước rộng lớn như vậy, có lẽ đi dạo một ngày cũng không hết nữa.
“Ông chủ, trạm đầu tiên của chuyến du lịch Bắc Hải này là công viên nước à?”
“Không phải công viên, đây là nhà Phùng Tư Nhược.”
Tô Nam đột nhiên trợn tròn mắt lên, trong mắt viết đầy vẻ khó tin: “Đây. . . đây là. . . đây là nhà Phùng Tư Nhược á?”
Giang Chu rất nghiêm túc mà gật gù, cũng đắc ý nói: “Rộng chứ? Làm việc cho tốt, sau này cô cũng có thể mua được.”
“Khá lắm, ông chủ, dạo này bánh vẽ của anh càng ngày càng lớn nhỉ, còn có ghi chú gì không hả?”
“Bánh lớn thì mới có thể ăn no, ăn no thì mới chăm chỉ làm việc.”
“Nói cho cùng thì anh vẫn gọi tôi đến đây làm việc.”
Cùng lúc đó, Doãn Thư Nhã cũng bắt đầu quan sát trang viên ở trước mặt này.
Một trang viên rộng lớn không nhìn thấy phần cuối, chỉ thấy những sườn núi liên miên chập chùng.
Đây rõ ràng là cách bố trí của một công viên, nhưng bây giờ lại trở thành nhà riêng, ra tay rộng rãi thật.
“Cô bạn gái nhỏ của cậu không phải người bình thường nhỉ.”
Trong lòng Giang Chu hơi động: “Thiếu nữ 30 tuổi, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô.”
Doãn Thư Nhã liếc mắt qua: “Mời bỏ tuổi của tôi qua một bên, cảm ơn.”
“Được rồi, thiếu nữ, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Nói.”
“Nhà cô và Phùng gia, nhà nào nhiều tiền hơn?”
“Nhất định là nhà này nhiều tiền hơn rồi.”
Giang Chu có chút không tin: “Cô cũng không biết Phùng gia có bao nhiêu tiền, làm sao so sánh được?”
Khóe miệng Doãn Thư Nhã hơi cong lên: “Nhà tôi không kinh doanh làm ăn.”
“Ồ!”
Giang Chu gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Rất nhanh, phía sau cổng sắt lại có tiếng động cơ ông ông.
Phùng Tư Nhược lái một chiếc xe Go Kart màu lam, từ từ dừng lại trước cổng.
“Giang Chu!”
Giang Chu vẫy tay: “Lên xe, mình dẫn bạn ra ngoài chơi.”
Phùng Tư Nhược lấy mũ bảo hiểm xuống, đặt ở trên xe, nụ cười trên mặt nàng còn xán lạn hơn cả ánh nắng mặt trời.
Nhưng khi nàng đang vui vẻ hân hoan nhảy nhót chạy lại gần, liền phát hiện trong xe không chỉ có một mình Giang Chu.
Vì vậy, công chúa mắc chứng sợ đám đông lại bắt đầu khẩn trương.
“Giới thiệu một chút, đây là đối tác của mình, người đầu tư Doãn Thư Nhã.”
Doãn Thư Nhã tò tò nhìn Phùng Tư Nhược: “Em gái thật xinh đẹp!”
“Cám. . .cám ơn. . .”
Mặt Phùng Tư Nhược đỏ lên, lại vội vội vàng vàng cúi đầu xuống.
Mái tóc đen nhánh và mềm mại của nàng xõa tung như thác nước.
Hai tròng mắt sáng sủa lại tinh khiết, nhìn qua giống như đang phát sáng vậy.
Đôi môi đỏ hồng, mũi tinh xảo vừa vặn.
Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều không có chút tỳ vết nào.
“Bạn Phùng, còn có mình này, mình cũng ở đây này.”
“Chào bạn Tô.”
Phùng Tư Nhược vẫy tay với Tô Nam, lại nở nụ cười ngọt ngào.
Tô Nam thấy vậy thì cũng mỉm cười với nàng.
Phùng Tư Nhược và Tô Nam đã rất thân quen, cho nên sẽ không cảm thấy khẩn trương.
Đây cũng là Giang Chu cố tình sắp xếp.
Chứng bệnh kia có ảnh hưởng khá nhiều đến sinh hoạt bình thường của Phùng Tư Nhược.
Giang Chu hy vọng có thể dẫn nàng đi ra ngoài nhiều hơn, gặp nhiều người hơn.
Lúc này, Tô Nam liếc mắt nhìn trang viên.
“Bạn Phùng, bạn quả nhiên là phú bà, không phải loại nhỏ, mà là loại lớn nha.”
“Không có. . . không có mà.”
Comments for chapter "Chương 304: Ông chú xấu xa, muốn tôi mệt đến gãy tay à?"
MANGA DISCUSSION
Admin truyenmienphi.vn thân ái gửi lời chào và lời cám ơn các bạn đã đến với trang !