Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì? - Chương 306: Cha Phùng khóc, cải trắng phỉ thúy bị gặm rồi!
- Home
- Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
- Chương 306: Cha Phùng khóc, cải trắng phỉ thúy bị gặm rồi!
Doãn Thư Nhã thở dài: “Ngày nào ở nhà mà tôi chẳng chơi game, chơi chán lắm rồi, có tiết mục nào khác càng thú vị hơn một chút không?”
Tiết mục khác?
Càng thú vị hơn?
Giang Chu hơi khó xử rồi.
Nếu như cô là nam, thì tôi còn có thể dẫn cô đến mấy khu mát xa, nhưng mà cô là thiếu nữ 30 tuổi ngu ngốc mà.
Hơn nữa, ngoài kia tuyết đang rơi rất nhiều, nên không thể đi khu vui chơi được, vậy nào có trò gì càng thú vị hơn chứ.
Giang Chu suy nghĩ một chút: “Đi thôi, tôi đưa mọi người đi dạo khắp nơi vậy, đi đến đâu thì tính sau.”
“Cũng được, dù sao cũng tốt hơn ở đây nhiều.”
Doãn Thư Nhã đứng lên, vứt tay cầm xuống rồi đi ra khỏi phòng.
Giang Chu thì véo véo mặt của Phùng Tư Nhược: “Không cho phép phóng mị lực với người khác, nữ cũng không được.”
Phùng Tư Nhược nhíu mũi một cái: “Mình không có.”
Khi nói chuyện, điện thoại di động của Phùng Tư Nhược bỗng nhiên vang lên.
Nàng mở ra xem, hóa ra là Đinh Duyệt gọi đến.
“Mở loa ngoài.”
Phùng Tư Nhược gật đầu, mở loa ngoài.
Rất nhanh, bên kia đã truyền ra giọng nói của Đinh Duyệt.
“Tư Nhược, bạn đi đâu thế? Sao lại không có ở nhà!”
“Mình đi ra ngoài chơi. . .”
“Bạn. . . Bạn có thể đi ra ngoài chơi? Thật hay giả?”
“Ừm!”
Đinh Duyệt yên lặng một lát: “Đi cùng ai? Bạn có niềm vui mới rồi?”
Phùng Tư Nhược nhìn về phía Giang Chu.
Giang Chu tằng hắng một cái: “Cô bé nhà tôi, đang nhiên là phải ra ngoài chơi với tôi rồi.”
“Con bà nó, Giang Chu, ông đến Bắc Hải rồi à??!”
“Ừm, tôi sợ Tư Nhược nhớ tôi quá, cho nên đến thăm một chút.”
Phùng Tư Nhược tiến lại gần, mở miệng thăm dò: “Bạn có muốn đến đây không?”
Đinh Duyệt do dự một chút: “Thôi bỏ đi, mình sẽ không làm kỳ đà cản mũi.”
“Không sao, ở đây đã có rất nhiều bóng đèn rồi.”
Giang Chu nghe thấy câu này liền không nhịn được mà nhìn thoáng qua Phùng Tư Nhược.
Hắn cảm thấy, hình như cô bé này càng ngày càng đanh đá nha.
Lại coi Doãn Thư Nhã và Tô Nam là bóng đèn.
Lúc này, giọng nói của Đinh Duyệt lại vang lên.
“Bao nhiêu cái bóng đèn? Có anh chàng đẹp trai nào không?”
“Không có. . .”
Đinh Duyệt lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị: “Được rồi được rồi, hai người đi hẹn hò đi, tôi không đi nữa, ở trường đã ăn no thức ăn cho chó rồi.”
Phùng Tư Nhược hừ hừ hai tiếng: “Không phải hẹn hò.”
“Đúng đúng, chỉ là bạn bè thôi đúng không, còn là loại bạn bè ôm ôm hôn hôn nữa đúng không, lừa quỷ đi.”
Cúp điện thoại, Phùng Tư Nhược ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên:
“Không phải hẹn hò yêu đương.”
Giang Chu gật đầu: “Được, bạn nói cái gì thì là cái đó.”
“Ừm.”
Cùng lúc đó, Doãn Thư Nhã và Tô Nam đã đi qua.
“Rốt cuộc hai người có đi hay không?”
“Đi, đi luôn đây.”
Giang Chu nắm tay Phùng Tư Nhược đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi quán cà phê internet, Giang Chu liền lái xe vòng vòng trung tâm thành phố, tuyết cũng từ từ nhiều hơn.
Hai thiếu nữ ru rú trong nhà vẫn đang nhìn chằm chằm ra ngoài, như kiểu chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh này vậy.
Bốn người lái xe một vòng, liền phát hiện toàn bộ đường phố đã bị tuyết bao phủ.
Bắc Hải không có tuyết vài chục năm rồi, bỗng nhiên bây giờ lại có tuyết rơi.
Mà lại con rơi nhiều như vậy nữa.
Như vậy, một số hoạt động ngoài trời đã bị hoãn lại.
Rơi vào đường cùng, Giang Chu không thể làm gì khác hơn là dẫn mấy cô gái đến một phòng game xèng ở trung tâm thương mại.
Cùng lúc đó, có một chiếc Bentley dừng lại ở bên ngoài trung tâm thương mại.
Chiếc xe này giống với chiếc xe của Phùng Y Vân, nhưng biển số xe thì lại khác.
Lúc này, tuyết vẫn rơi không ngừng, khiến cho chiếc Bentley này bị phủ đầy tuyết.
Trên ghế sau là một người đàn ông trung niên hơi gầy gò, ông đang giơ ống nhòm lên, thần sắc không quá vui vẻ mà nhìn chằm chằm vào mấy người trong phòng game kia.
Nhất là khi ánh mắt xẹt qua người Giang Chu thì trên trán còn hiện lên gân xanh.
Điều này đại biểu cho phẫn nộ, cũng đại biểu cho đố kị.
“Chẳng trách, chẳng trách con bé này lại không ở nhà!”
“Phùng tổng, chúng ta có cần đưa tiểu thư về không?”
Người đàn ông gầy gò thu ống nhòm lại, thở dài nói: “Không cần, để con bé chơi một ngày đi.”
Tài xế yên lặng một lát: “Nếu chuyện này truyền đến tai. . .”
“Chơi một ngày thì có gì đâu? Cậu không thấy con bé đang rất vui vẻ thoái mái à?!”
“Vâng, Phùng tổng, là tôi lắm mồm.”
Người đàn ông gày gò lại giơ ống nhòm lên, quan sát Giang Chu và Phùng Tư Nhược.
Lúc này, hai người đang chơi một trò chơi đấu súng.
Chơi được một lát, Phùng Tư Nhược hơi mệt, liền giơ tay lên để lau mồ hôi cho mình, còn thuận tay lau cho Giang Chu luôn.
Sau đó hai người cười tủm tỉm, rồi lại tiếp tục cầm súng lên bắn.
Người đàn ông trên xe lập tức lộ ra biểu cảm đau thắt tim.
Móa, đó là cải trắng phỉ thúy của mình mà.
Là cải trắng mình tự tay nuôi lớn từ khi còn bé tý mà!
Tên khốn khiếp này rốt cuộc là con heo ở đâu chạy ra???!!!
“Phùng tổng, đừng xem nữa, ngài sắp khóc rồi kìa.”
“Tôi cmn muốn xem.”
Người đàn ông trên xe mặt đầy bi thương, chính là không nỡ bỏ ống nhòm xuống.
Đúng là vừa đau lòng nhưng lại vừa muốn xem.
Comments for chapter "Chương 306: Cha Phùng khóc, cải trắng phỉ thúy bị gặm rồi!"
MANGA DISCUSSION
Admin truyenmienphi.vn thân ái gửi lời chào và lời cám ơn các bạn đã đến với trang !