Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì? - Chương 307: Cha Phùng khóc, cải trắng phỉ thúy bị gặm rồi! (2)
- Home
- Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
- Chương 307: Cha Phùng khóc, cải trắng phỉ thúy bị gặm rồi! (2)
Người này không phải ai khác, mà chính là cha của Phùng Tư Nhược, ông ta tên là Phùng Sùng, là anh ruột của Phùng Y Vân.
Ngày hôm nay, sau khi đi công tác về thì muốn thăm con gái, kết quả phát hiện con gái mình bị người khác bắt cóc đi rồi.
Vì vậy liền lặng lẽ đi theo đến nơi này.
“Tiểu Chu, tôi nhớ là cậu cũng có một đứa con trao nhỉ?”
Tài xế gật đầu: “Đúng thế, trong nhà có con trai.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lên lớp 10.”
Phùng Sùng mặt đầy ủy khuất: “Con trai tốt, con trai sẽ không bị gặm mất.”
Tài xế Chu suýt nữa bị sặc: “Phùng tổng, ngài cũng không cần bi quan như vậy, có lẽ chỉ là bạn của tiểu thư thôi.”
“Đánh rắm, từ nhỏ đến giờ, Tư Nhược đã không có bạn bè khác phái rồi.”
“Đại tiểu thư trưởng thành rồi mà.”
“Cậu không cần an ủi tôi, lẽ nào tôi còn không nhận ra là bạn hay người yêu sao? Tôi cũng từng ở cái tuổi này mà.”
Tài xế chép miệng một cái: “Nhưng mà. . . chuyện này cũng không tránh được mà.”
Người đàn ông trung niên thở dài, cất ông nhòm đi: “Giúp tôi điều tra tên nhóc này một chút, tình hình gia đình. . .”
“Phùng tổng, còn không đến mức này mà?”
“Cậu biết cái gì, nếu như chỉ là một đứa bé gia đình bình thường, vậy phải tách bọn chúng ra càng nhanh càng tốt.”
Tài xế yên lặng một lát: “Chuyện này . . . không tốt với tiểu thư đâu.”
Người đàn ông trung niên lại nhìn con gái: “Cậu cũng biết tính cách cha tôi rồi đấy, hơn nữa gần đây sức khỏe của ông ấy khá kém, Phùng Nhạc dang nhìn chằm chằm vào khu khai thác Hoành Hà trong tay tôi, tôi không thể để cho tên đó đạt được.”
“Vâng Phùng tổng, là tôi lắm mồm, xin lỗi ngài.”
“Đi thôi, trở về sơn trang đi.”
Đúng lúc này, tài xế bỗng nhiên chỉ chỉ ven đường: “Phùng tổng, ngài nhìn chiếc xe kia kìa.”
Phùng Sùng nhìn qua ngoài, biến sắc: “Đây không phải xe của Y Vân sao? Tại sao nó lại ở chỗ này?”
“. . .”
“Chẳng lẽ Y Vân đã biết chuyện này từ trước rồi?!” Tài xế gật đầu: “Chắc là vậy rồi.”
Phùng Sùng tức giận vỗ ghế một cái: “Đi, đi về hỏi!”
Ba mươi phút sau, Minh Tiềm Sơn Trang.
Phùng Sùng nổi giận đùng đùng đối mặt với Phùng Y Vân hờ hững thản nhiên.
Lúc này, trong lầu các đã không còn một bóng người, ngay cả người hầu cũng bị mời ra ngoài hết.
“Em đã biết Phùng Tư Nhược yêu đương rồi à?”
“Lần trước em đi Thượng Kinh thăm tiểu Tư Nhược, không cẩn thận liền phát hiện ra.”
Phùng Sùng cắn răng: “Chuyện lớn như vậy, sao em không nói cho anh biết?”
Phùng Y Vân liếc nhìn anh trai mình: “Nói thì thế nào, anh còn có thể khống chế tình cảm của con gái mình à?”
“Ít nhất thì cũng phải điều tra xem con bé thích ai đã chứ?”
“Điều tra rồi, cha mẹ đều là giai cấp làm công ăn lương, nhà ở thành phố Lâm Giang, có một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách.”
Phùng Sùng trợn tròn mắt lên: “Phổ thông như vậy á? Không, có thể nói là nghèo khó ý chứ!”
Phùng Y Vân cười rồi: “Thế nhưng tiểu Tư Nhược thích người ta, hơn nữa em cũng đã xác nhận rồi, tên nhóc Giang Chu kia cũng thật lòng.”
“Thật lòng cũng không được, cha sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, ông ấy đã thấy chúng ta không vừa mắt từ lâu rồi.”
“Vậy anh nói với Tư Nhược đi, bảo con bé từ bỏ suy nghĩ này đi?”
Phùng Sùng lập tức nhận sợ: “Không được, tuy bình thường con bé này không nói lời nào, nhưng tính tình rất quật cường và cố chấp.”
Phùng Y Vân thở dài: “Bởi vậy, em nói cho anh biết thì có thể giải quyết vấn đề gì, anh có thể thuyết phục cha, hay là thuyết phục Tư Nhược?”
“Vậy em muốn thế nào, nếu cha mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình.”
“Em biết, cha vốn không muốn giao quyền thừa kế cho chúng ta, nếu như cha biết chuyện này, mỏ khai thác Hoành Hà sẽ rơi vào tay Phùng Nhạc.”
Phùng Sùng cắn răng: “Vậy thì nhà mẹ hai sẽ trực tiếp đè đầu cưỡi cổ chúng ta.”
Phùng Y Vân yên lặng một lát: “Chuyện này nhất định sẽ bại lộ thôi, anh phải chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị vạch mặt với nhà mẹ hai à?”
“Anh cũng không phải rất muốn quyền thừa kế Phùng gia mà.”
“Vậy cũng không được, anh đã đáp ứng với mẹ là sẽ bảo vệ những thứ vốn thuộc về chúng ta.”
Phùng Y Vân cúi đầu: “Tư tưởng trọng nam khinh nữ của cha rất nghiêm trọng, anh chỉ có hai đứa con gái, mà em cũng là con gái, có thể làm gì chứ.”
Phùng Sùng hung hăng vỗ xuống bàn: “Cha chính là sợ Phùng gia bị người khác cướp đi, cái gì mà sinh nam sinh nữ đều như nhau, đều là đánh rắm.”
“Hay là anh và chị dâu dành thời gian sinh thêm đứa nữa?”
“Con trai của Phùng Nhạc đã lên cấp ba rồi, em cảm thấy cha có thể chịu đựng được đến ngày anh nuôi con trai trưởng thành à?”
Phùng Y Vân mỉm cười: “Có nhiều lúc, em cảm thấy những cố gắng của cha thật nực cười.”
Phùng Sùng ngẩng đầu nhìn em gái của mình: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Nếu không thích con gái, sinh ra liền bóp chết luôn là được, tại sao còn muốn nuôi nhốt trong lồng chứ?”
“Cha chỉ sợ sau khi mình chết, gia nghiệp mình vất vả kiếm được sẽ theo họ người khác thôi.”
“Vậy sẽ phải phá hủy hạnh phúc cả đời của con gái Phùng gia à?”
Phùng Sùng lại nhớ đến Phùng Tư Nhược: “Không đến tai cha thì cũng không đến mức đó mà?”
Comments for chapter "Chương 307: Cha Phùng khóc, cải trắng phỉ thúy bị gặm rồi! (2)"
MANGA DISCUSSION
Admin truyenmienphi.vn thân ái gửi lời chào và lời cám ơn các bạn đã đến với trang !