Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì? - Chương 309: Triệu tập diễn viên quần chúng, để phục chế kinh điển!
- Home
- Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
- Chương 309: Triệu tập diễn viên quần chúng, để phục chế kinh điển!
Tên trộm: “Đây là xe của anh á?!”
“Không phải của tao, lẽ nào của mày?”
Tên trộm tràn đầy kinh ngạc, ngay cả hai mắt cũng trợn tròn lên.
Tên này không ngờ chủ xe này lại chính là Giang Chu.
Bởi vì Giang Chu chỉ là một thanh niên có tuổi tác không hơn mình là bao, mà loại xe sang trọng này, đa số đều là của các ông chủ lớn.
Đương nhiên tên này không nhận ra logo của xe, thế nhưng tên này nhận ra biển số có một chuỗi số 8 kia.
Người sở hữu loại biển số này, chắc chắn là không phú thì quý, tuyệt đối phải là mấy kẻ có tiền bụng bự.
Cho nên, tên này mới không có chạy, kết quả lại đụng trúng họng súng.
Tên trộm lập tức run rẩy, nhịn không được mà cầu xin tha thứ.
“Đại ca, em . . .em còn nhỏ, anh tha cho em đi.”
Giang Chu mỉm cười: “Ồ, vẫn còn nhỏ à?”
Tên trộm liều mạng gật đầu: “Sắp qua năm mới rồi, em chỉ muốn kiếm ít tiền để về nhà thôi!”
“Cút em gái mày đi, mày nhỏ tuổi thì có thể đi trộm cắp à? Bồi thường đi!”
“Em. . . em còn chưa làm gì mà, vì sao phải bồi thường?”
Giang Chu nhe răng ra như muốn cắn người: “Không bồi thường thì đi vào ngục ngồi xổm ăn tết đi!”
Tên trộm khóc lóc thảm thương: “Đại ca, em sai rồi, van cầu anh tha cho em một lần đi!”
“Không bồi thường cũng được, đi tìm cha mẹ của mày với tao.”
“Em. . . nhà của em xa lắm, anh đừng đi thì hơn.”
“Tuổi còn nhỏ mà đã làm trộm rồi, để xem cha của mày có đánh gãy chân mày hay không nhé!”
Tên trộm thật sự luống cuống rồi, liền đổi thái độ: “Tôi. . . tôi nói cho anh biết, anh không vào được thôn chúng tôi đâu.”
Giang Chu vui vẻ: “Làm sao? Nhà mày ở Lop Nur à?”
(Lop Nur là một hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan)
“Đại ca của tôi đã bắt đầu mở phiên giao dịch ở trong thôn rồi, nếu anh dám đi đến đó, vậy thì đừng hòng trở về.”
“Bắt đầu mở phiên giao dịch gì?”
Tên trộm lập tức cười nhạt: “Ngay cả sòng bạc mà anh cũng chưa từng đi qua à?”
Giang Chu khẽ nhíu mày, lại cho tên này một bàn tay vào đầu: “Mẹ nó, cái tốt không học lại chỉ biết học cái xấu à?”
“Móa, có bản lĩnh thì chỉ dùng miệng chứ đừng dùng tay.”
“Này thì dùng miệng chứ không dùng tay này.”
Giang Chu trực tiếp đi lên đá cho mấy cái.
Tên trộm nhanh chóng ôm đầu: “Đại ca, em nói thật mà, xa em thật sự rất xa!’
“Ở trên trời thì ông đây cũng đưa mày về.”
“Em ở Hàn. . .Hàn gia thôn cơ, thật sự rất xa.”
Ánh mắt Giang Chu bỗng nhiên lóe lên: “Ở đâu cơ?”
Tên trộm nuốt nước miếng: “Hàn gia thôn, từ nơi này đi qua đó, ít nhất cũng phải ba tiếng!”
“. . .”
Hàn gia thôn không phải nhà của Hàn Nhu sao?
Đây rốt cuộc là cái thôn xóm gì chứ?
Làm sao tất cả đều là loại người này vậy?
Không phải kẻ trộm, thì cmn cũng đi gây họa khắp nơi.
Nhưng mà cái này thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tìm được.
Hắn còn đang nghĩ cách để tìm Hàn Tử Dương đây, không ngờ lại có người đưa đến cửa.
“Anh, anh tha cho em đi, van cầu anh mà!”
“Mau đứng lên.”
Tên trộm đứng lên: “Anh, anh nói đi.”
Giang Chu quan sát tên này một chút: “Tên gì, bao tuổi rồi?”
“Hàn Khánh, mười sáu tuổi.”
“Mày cmn mới 16 tuổi mà đã đi ra ăn trộm rồi? Tại sao không đi học?”
“Không thi đỗ THPT, liền đi lăn lộn xã hội với anh họ, kiếm chút tiền ăn cơm. . .”
“Mày biết ai tên Hàn Tử Dương không?”
Tên trộm hơi sững sờ: “Tên đó. . . hay chơi với anh Đại Phi.”
Khóe miệng Giang Chu cong lên: “Biết là tốt rồi, giờ mày nói cho tao biết về tên đó, tao sẽ tha cho mày.”
“Ồ, được… “
Dưới lời kẻ của Hàn Khành, Giang Chu từ từ hiểu về ông anh trai ruột này của Hàn Nhu.
Tên này bỏ học từ cấp hai, bắt đầu lăn lộn xã hội với người ta.
Sau đó dính vào thói cờ bạc, một ngày không chơi liền khó chịu.
Hàn Khánh còn có một đại ca tên là Đại Phi, mở một sòng bạc ngầm ở trong thôn.
Hàn Tử Dương thường xuyên đi qua đó chơi vài ván, kết quả rơi vào trong đó.
Không có tiền thì phải làm sao bây giờ? Tất nhiên là đi vay với lãi suất cao rồi.
Hiện giờ Hàn Tử Dương đã nợ tầm 30 ngàn, cũng không trả nổi.
Đại Phi liền dẫn người đến cửa đòi tiền, không trả liền đánh đập phá.
Bây giờ nhà Hàn gia đã toàn là gạch nát ngói vụn, không còn giống một cái nahf nữa rồi.
Hơn nữa, cha của Hàn Tử Dương thường xuyên say rượu, còn không thèm trồng trọt.
Dùng từ trong nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung còn là lời khen ngợi ý chứ.
Giang Chu chậm rãi gật đầu.
Chẳng trách bọn họ lại ép Hàn Nhu đưa tiền.
Thì ra là ác nhân tự có ác nhân trị.
“Cút đi!”
Hàn Khánh nuốt nước miếng: “Có thể đi thật sao?”
Giang Chu bất đắc dĩ: “Tìm một việc đàng hoàng mà làm đi, chẳng lẽ cậu định trộm cắp cả đời à?”
“Em biết rồi, trở về nhất định sẽ tìm việc làm!”
Hàn Khánh vội vàng đứng lên, chạy ra khỏi tầm mắt của Giang Chu.
Giang Chu nhịn không được mà lắc đầu, hắn biết tên này nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Nếu tên này muốn thay đổi thì đã thay đổi từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ.
Những gì mình vừa nói chỉ là đánh rắm mà thôi, loại chuyện lãng tử quay đầu là rất khó xảy ra.
Comments for chapter "Chương 309: Triệu tập diễn viên quần chúng, để phục chế kinh điển!"
MANGA DISCUSSION
Admin truyenmienphi.vn thân ái gửi lời chào và lời cám ơn các bạn đã đến với trang !