Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì? - Chương 367: Trời mưa gió lớn, qua đêm với nhau! (2)
- Home
- Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
- Chương 367: Trời mưa gió lớn, qua đêm với nhau! (2)
Lúc này, Giang Chu liền cúi đầu, nhìn hàng lông mi dài và mêm mại của nàng, lại dùng ánh mắt để quan sát ngũ quan tinh tế của nàng một phen.
“Vì sao em lại xinh đẹp như vậy chứ?”
“Mới. . . mới không có!”
Khóe miệng Giang Chu cong lên, tay phải nhẹ nhàng cởi nút buộc trên áo sơ mi của nàng ra.
Đầu vai của Phùng Tư Nhược run lên, lại nhìn Giang Chu với ánh mắt đáng thương.
“Không được.”
“Vì sao không được?”
Phùng Tư Nhược có chút sợ hãi: “Chính. . . chính là không được!”
Giang Chu hậm hực rút tay về: “Thôi quên đi, hoàn cảnh cũng không lãng mạn, tạm tha cho em lần này.”
“Hừm!”
“Nhưng mà thế này có lây cảm qua cho em không nhỉ?”
Phùng Tư Nhược ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Không biết!”
Giang Chu di chuyển cánh tay hơi tê của mình: “Cảm mạo cũng không tệ, khi đó anh có thể chăm sóc cho em.”
“Nhưng chúng ta còn phải đi học mà?”
“Đi học lúc nào chả phải đi, cảm mạo thì không phải lúc nào cũng có.”
Phùng Tư Nhược hừ hừ hai tiếng, nỗi khẩn trương trong lòng cũng từ từ rút đi.
Lúc này, tiếng mưa bên ngoài cửa sổ càng ngày càng to hơn.
Tiếng sấm chớp cũng bắt đầu càng ngày càng dài.
Phùng Tư Nhược lẳng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua về phía ngoài cửa sổ.
Vô số những hạt mưa đập vào cửa sổ thủy tinh, tạo thành những giai điệu gì đó.
Có đôi khi lại có tia chớp lóe lên, còn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài đường phố.
“Em không sợ sấm đây chứ?”
“Có anh ở đây, liền không sợ.”
Giang Chu có chút hăng hái mà nhìn nàng, lại nhịn không được mà nhếch mép lên.
Hắn cảm thấy, thật ra Phùng Tư Nhược là một cô bé rất thích chơi và khao khát tự do, nhưng nàng lại không dám.
Giống như lần xem phim kinh dị ở trấn suối nước nóng, nội tâm của nàng cất giấu một linh hồn vừa dễ thương vừa gà nhưng lại thích chơi.
Giang Chu vỗ lưng của nàng một cái: “Được rồi, mau ngủ đi, ổ chăn đã lạnh rồi này.”
Phùng Tư Nhược hừ hừ hai tiếng rồi nằm xuống, sau đó nhìn Giang Chu: “Em phát hiện, em thích trời mưa.”
“Em thích không phải trời mưa.”
“Hửm?”
“Em thích là đêm mưa không cô đơn.”
Phùng Tư Nhược nhíu chiếc mũi ngọc, rồi vui vẻ ôm lấy cổ Giang Chu.
Nàng chưa làm động tác này bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần làm, thì đều là do đáy lòng của nàng sinh ra một cảm giác không muốn rời xa Giang Chu.
Rất nhanh, một đêm đã trôi qua.
Không biết cơn mưa đêm qua dừng lại vào lúc nào.
Độ ẩm trong không khí đã tăng không ít, làm cho thời tiết khô ráo của phương bắc được cải thiện rất nhiều.
Giang Chu mở mắt ra, ngáp một cái.
Kết quả phát hiện không thấy Phùng Tư Nhược ở trong ngực mình đâu.
“Ủa?”
“Phùng Tư Nhược?”
Giang Chu vừa kêu lên một tiếng.
Bỗng nhiên có một cái đầu ngó vào trong phòng bệnh.
Giang Chu hơi sững sờ, phát hiện ra đó làm Tô Nam.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ hôm qua mình gặp ảo giác?
Là mình ôm Tô Nam ngủ một đêm sao?
“Ông chủ, rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi.”
Giang Chu ngáp một chút: “Sáng sớm liền nhìn thấy phó tổng dễ thương của chúng ta rồi, cho nên tâm trạng rất vui vẻ.”
Tô Nam đi vào phòng mặt, mặt đầy ghét bỏ mà nhìn Giang Chu: “Tôi nghe thấy rõ ràng là anh tìm bạn Phùng mà.”
“Đúng thế, tối hôm qua cô ấy ở đây làm ấm giường, sao vừa tỉnh lại đã không thấy đâu rồi?”
“Anh nói thế mà không biết ngại à?”
“Là sao?”
Tô Nam suy nghĩ một chút, sau đó liền miêu tả hình ảnh lúc sáng sớm hôm nay.
Khi đó Phùng Tư Nhược vừa mới rời giường, vừa ngáp vừa đi ra ngoài, nhưng nàng vừa mới đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tô Nam ở trong hành lang.
“Bạn Phùng, Giang Chu đâu?”
“Ở trong phòng bệnh ý.”
Tô Nam nhìn Phùng Tư Nhược với ánh mắt kỳ lạ: “Da của bạn rất tốt mà, tại sao cũng có quầng thâm rồi?”
Phùng Tư Nhược phồng má lên, có chút ủy khuất: “Giang Chu. . . Giang
Chu ngáy rất to, mình không ngủ được.”
Tô Nam suýt nữa cười ra tiếng: “Vậy bạn mau về ngủ bù đi.”
“Ừm!”
Giang Chu nghe xong thì khẽ nhíu mày một cái.
Bản thân mình thật sự ngáy rất to sao?
Hình như lần trước Sở Ngữ Vi cũng nói như vậy.
Có nên đi kiểm tra cơ thể một chút không nhỉ, miễn cho sau này ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống.
“À đúng rồi, cô đến sớm như vậy làm gì?”
Tô Nam rót cho Giang Chu một chén nước: “Đến nhìn ông chủ vô địch của tôi phải nằm viện vì một chút cảm vặt.”
Giang Chu ho khan một tiếng: “Thật ra thì nằm viện không phải mục đích, mà là tôi đang ép buộc bản thân mình nghỉ ngơi một chút.”
“Dạo này có quá nhiều hoạt động đầu tư, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
“Đúng rồi, bên phía iQiyi thế nào rồi?”
Tô Nam nghe thế liền ngồi thẳng dậy: “Tôi đến là để báo cáo công việc cho anh đây.”
Hai mắt Giang Chu sáng lên: “Có tiến triển rồi?”
“Ừm, dựa theo chỉ thị của anh, bên phía iQiyi đã thành lập trung tâm điện toán đám mây, bắt đầu thu thập sở thích của người sử dụng, xây dựng hệ thống đề cử thông minh, kết quả là thật sự đã đề cao lượng truy cập.”
“Đó là tất nhiên, hai thứ đó là phương hướng phát triển của tương lai mà.”
Comments for chapter "Chương 367: Trời mưa gió lớn, qua đêm với nhau! (2)"
MANGA DISCUSSION
Admin truyenmienphi.vn thân ái gửi lời chào và lời cám ơn các bạn đã đến với trang !