Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Chương 117
Trình Nguyên Hoa đã phiền Diệp Dư Chiêu rất nhiều, cô không muốn anh lãng phí thời gian và sức lực giúp cô kéo Trình Kiều Vân ra, vì dù sao có kéo ra mà không xử lý được cô ta thì cũng là lãng phí thời gian.
“Vậy cô định xử lý như nào? Cứ bỏ qua như vậy?” Diệp Dư Chiêu không hề cảm thấy với tính cách của Trình Nguyên Hoa, cô sẽ bỏ qua như vậy.
Trình Nguyên Hoa khẽ cười cười: “Đánh rắn phải đánh dập đầu, cô ta hiểu tôi, tôi cũng hiểu cô ta, tôi có cách khiến cô ta vừa không thoải mái lại không dám đến gây phiền phức cho tôi nữa.”
Cô nói xong, Diệp Dư Chiêu vô cùng tò mò, nhưng Trình Nguyên
Hoa rõ ràng không có ý định nói ra, anh cũng không hỏi nữa.
Trước khi cúp điện thoại, anh lại bắt bí được thêm hai cái bánh ngọt.
Hai cái hôm nay anh mang về, anh chỉ được ăn có một xíu đã bị người khác chia nhau hết. Hết cách, ai bảo người nhà họ Diệp nhiều như vậy, ông cụ Diệp còn là lão ngoan đồng, vô cùng thích ăn đồ ngọt.
Lão ngoan đồng: Ông già bướng bỉnh.
Trình Nguyên Hoa đương nhiên là đồng ý.
Sau khi cô cúp điện thoại, người trong quán lập tức hỏi, đến cả vị
Ảnh đế ‘vạn vật trống rỗng’ kia cũng dựng tai lên nghe.
Trình Nguyên Hoa nói đại khái, phản ứng của mấy người trong quán không giống nhau.
Dương Lâm hơi bất đắc dĩ lại hơi tức giận: “Cái nhà Trình Trường Đông kia thực sự không có ai là người tốt, Trình Kiều Vân còn nhỏ tuổi mà tâm tư đã ác độc như vậy.”
Từ Tú Uyển lại hơi ảo não trách mình không có mắt nhìn khi tuyển
Châu Quyên vào làm việc.
Mà chú Nam thì xoa cằm cau mày hỏi: “Quán ăn nhà họ Trình? Quán ăn nhà họ Trình của tỉnh Lí…ta hình như từng nghe nói ở đâu…”
Đọc đi đọc lại mấy lần cái tên này, chú Nam bừng tỉnh đại ngộ.
Ồ, ông ấy nhớ ra rồi.
Năm nay lúc hiệp hội Mỹ Thực sàng lọc phát hiện người quản lý quán ăn nhà họ Trình đã thay đổi, quán ăn nhà họ Trình vốn cũng là một trong những quán ăn được hiệp hội Mỹ Thực đóng dấu thừa nhận, ông cụ
Trình còn là hội viên.
Ông chủ mới của quán ăn năm nay cũng gửi đơn đề nghị, lúc đó ông ấy không hề đồng ý.
Dù sao thì tài nghệ nấu nướng của ông chủ mới bình thường, năng lực đánh giá cũng bình thường, có tư cách gì mà vào hiệp hội Mỹ Thực chứ?
Còn về quán ăn nhà họ Trình tạm thời không loại ra, vẫn còn đang trong quá trình chờ xét duyệt.
Nhưng bây giờ…
Chú Nam cảm thấy quán ăn có người quản lý với nhân phẩm như vậy, có lẽ nên loại ra rồi, tránh làm bẩn danh tiếng của hiệp hội Mỹ Thực.
Lưu Toàn Phúc thì vô cùng tức giận: “Sao lại có loại người táng tận lương tâm như vậy chứ? Sư phụ dù sao cũng là chị họ của cô ta, cô ta lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu như vậy để hại sư phụ, quá bỉ ổi đi.”
Cậu lại nhìn về phía Trình Nguyên Hoa: “Sư phụ, chị yên tâm, sau này chúng ta nhất định sẽ tìm cơ hội để xả giận.”
Thấy cậu vô cùng tức giận, Trình Nguyên Hoa bất đắc dĩ cười cười, trong lòng cô nghĩ, cô chắc chắn phải xả giận chứ.
Sư Huyền ở bên cạnh lại buồn bã nói: “Bình thường thôi, bản tính của con người là xấu xa, đó chỉ là em họ cô, phản bội cô là quá bình thường, con người không thể ôm quá nhiều hi vọng với thế giới này…”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Mấy người đều sững sờ nhìn Sư Huyền.
Mà đối phương chẳng hề phát giác ra câu nói của mình có vấn đề gì, sau khi nói xong lại dùng đôi mắt vô hồn nhìn về một phía nào đó rồi ngây ra.
Trình Nguyên Hoa đột nhiên cảm thấy, cô hình như biết được bệnh trầm cảm của người này theo thiên hướng nào rồi.
Chắc là anh ta cảm thấy trên thế giới này không còn người tốt, anh ta ở lại quán cả ngày, nhưng thực ra anh ta chẳng có chút tình cảm nào với nơi đây.
Trước đó lúc Trình Nguyên Hoa đối xử tốt với anh ta, anh ta thản nhiên tiếp nhận, cho dù giây tiếp theo Trình Nguyên Hoa có kề dao lên cổ anh ta, có lẽ anh ta cũng sẽ chỉ cảm thấy——quả nhiên như vậy.
Comments for chapter "Chương 117"
MANGA DISCUSSION
Admin truyenmienphi.vn thân ái gửi lời chào và lời cám ơn các bạn đã đến với trang !