Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Chương 118
Mà Diệp Dư Chiêu, Lưu Toàn Phúc và chú Nam thấy anh ta không thuận mắt, thi thoảng chế giễu, anh ta cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Bởi vì…anh ta không hề cảm thấy thái độ của người khác đối với anh ta có vấn đề gì, trong lòng anh ta, thế giới này không có tình cảm.
Mắt Trình Nguyên Hoa lóe lên như đã hiểu, ánh mắt nhìn Sư Huyền trở lên sâu thẳm.
Sư Huyền ngẩng đầu, ánh mắt đầy hoang mang, anh ta không hiểu
Trình Nguyên Hoa vì sao đột nhiên nhìn anh ta như vậy.
Trình Nguyên Hoa: “…Anh đi ngủ đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Mẹ!
Nhìn thấy anh ta là muốn đánh người!
Hệ thống ra cái nhiệm vụ quái quỷ gì đây, lúc mới nhận còn tưởng rằng mình sắp phát tài, kết quả…không chỉ mất tiền, còn bị điện giật giày vò thân thể.
Sư Huyền: “…”
Mặc dù quen biết Trình Nguyên Hoa chưa lâu, nhưng anh ta vẫn có hiểu biết cơ bản.
Vì vậy nghe thấy lời của Trình Nguyên Hoa xong, Sư Huyền lập tức nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị ra ngoài ngủ.
“Cốc cốc…” Có người gõ cửa.
“Sư Huyền, mở cửa.” Trình Nguyên Hoa nói.
Sư Huyền: “…”
Anh ta chuyển hướng đi mở cửa.
Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch, gầy chỉ còn da bọc xương đang đứng ở đó.
Anh ta gầy ngang ngửa với Sư Huyền, nhưng sắc mặt của Sư Huyền bây giờ tốt hơn anh ta nhiều.
Mắt người đó lướt qua Sư Huyền ở bên cạnh nhìn vào trong, giọng nói hơi run rẩy: “Bà chủ Trình…là tôi, tôi là Vương Chí Hướng, bà chủ
Trình, cô có ở đó không…”
Trình Nguyên Hoa cau mày.
Vương Chí Hương, Châu Quyên, cũng chính là chồng của thím Châu, chính cái người đàn ông mắc bệnh ung thư về quê dưỡng bệnh.
“Sao lại dám đến đây?” Từ Tú Uyển trừng to mắt, tức muốn chạy ra mắng to, nhưng bị Dương Lâm kéo lại.
Mà Trình Nguyên Hoa cau mày rồi nói: “Để anh ta đi vào.”
Sư Huyền tránh ra, Vương Chí Hướng đi vào.
Người đàn ông này có thể nhận ra lúc còn trẻ cũng đẹp trai, nhưng có lẽ mấy năm nay quá mệt mỏi nên trên mặt đầy nếp nhăn để lại do sương gió cuộc đời.
Thân hình hơi khom, nghe thấy lời của Trình Nguyên Hoa, anh ta từ từ đi vào.
“Bà chủ Trình…”
“Có việc gì?” Trình Nguyên Hoa trực tiếp hỏi.
Chân Vương Chí Hướng khụy xuống quỳ trên đất, ánh mắt cầu xin nhìn Trình Nguyên Hoa.
Anh béo lập tức lôi người dậy, người này lớn tuổi hơn sư phụ rất nhiều, anh ta quỳ xuống để người khác nhìn thấy sẽ không tốt với sư phụ, hơn nữa quỳ xuống có nghĩa là cầu xin, có thể bọn họ sẽ không đồng ý với việc anh ta cầu xin được.
Sau khi bị kéo dậy, Vương Chí Hướng cũng không cố quỳ xuống nữa mà cầu xin Trình Nguyên Hoa: “Bà chủ Trình, tôi biết Quyên Nhi làm sai rồi, nhưng cô ấy làm vậy cũng là vì tôi.”
Trình Nguyên Hoa không nói gì.
“Quyên Nhi không phải người xấu, cô đối xử tốt cô ấy, cô ấy biết, cô ấy cũng thường xuyên nói với tôi, tôi nhìn ra Quyên Nhi rất áy náy, cô ấy làm như vậy là vì người khác đồng ý với cô ấy sắp xếp bác sĩ giỏi cho tôi.” Mắt Vương Chí Hướng đỏ lên: “Đều là vì tôi cô ấy mới làm những việc này, cô ấy cũng không phải thực sự muốn hại quán ăn của cô.”
Trình Nguyên Hoa thở dài một hơi, giọng điệu bình tĩnh: “Thím ấy không phải thực sự muốn hại quán ăn của tôi, nhưng nếu như không phải tôi có chuẩn bị trước, kết quả quán của tôi đã bị hại rồi, khiến tiệm của tôi không thể mở được nữa.”
Vương Chí Hướng hơi ngây ra, mắt càng đỏ hơn: “Là do tôi sai, đều là do tôi sai, tôi cầu xin cô, đừng kiện cô ấy, đây là số tiền bao nhiêu năm nay chúng tôi tích góp được…vốn định để tôi chữa bệnh, nhưng tôi bây giờ đã như vậy, chữa hay không cũng chẳng khác nhau. Tôi đưa tiền cho cô, cầu xin cô đừng kiện Quyên Nhi, để cô ấy ra…”
Đó là một quyển sổ tiết kiệm, anh ta nói xong lại định quỳ xuống đất, cũng nhét quyển sổ tiết kiệm cho Trình Nguyên Hoa.
Lưu Toàn Phúc kéo Vương Chí Hướng lại, Trình Nguyên Hoa cầm quyển sổ lên nhìn lưới qua.
Bên trong có viết hơn trăm nghìn tệ, mười mấy năm trước bắt đầu gửi.
Comments for chapter "Chương 118"
MANGA DISCUSSION
Admin truyenmienphi.vn thân ái gửi lời chào và lời cám ơn các bạn đã đến với trang !